
Chú ý

Time tới tớ sẽ dành nhiều time update thêm nhỳu truyện hay nữa cho các bạn . Hỳ. !

Các truyện nào mình đang up full thì chưa vào được nha! Thông cảm tí!

Mình đang lập Fan Page của Wap trên Face, sắp ra mắt!

Nếu bị lỗi bạn vui lòng tải lại (refresh) trang wap nhé. Tks! ^^
Cập nhật Kho game online mod, hack cực khủng!
Bạn đang tìm gì?Game HOT:
Buổi tối hôm đó , nó bị anh nókêu ra phòng khách nói chuyện. Nó ngạc nhiên vì điềunày lắm vì nó không biết là Thành kêu nó ra để nói chuyện gì. Nó bước vào và ngồi xuống ghế sofa. Thành đã ngồi đối diện , nó nhẹ nhàng cầm ly trà lên và hỏi :
- Anh muốn nói chuyện gì?
- Anh... chuyện này thật sự...
- Nếu là chuyện của Ngọc Hoathì xin phép , để tôi về phòngthì tốt hơn đấy. - nó định đứng dậy và bước về phòng.
- Không phải !!! Anh muốn nói là anh xin lỗi em !!! - Thành hét lên từ đằng sau làm nó bị khựng . Nó không quay đầu lại , chỉ đứng ngay gần cửa và im lặng.
- Tại...sao? - nó bỗng hỏi làm Thành giật mình , nhưng cậu vẫn ráng giữ bình tĩnh.
- Vì... anh biết anh đã sai , anh đã quá mù quáng trong chuyện tình cảm để rồi chính anh không nhận được gì cả. Anh đã quá ích kỷ về chuyện có được Ngọc Hoa , để rồi làmem phải mang vết thương trêncon mắt bên phải của em , làm em đau khổ suốt ba năm nay...anh... anh muốn bù đắp lại tất cả... anh biết lòng tin của em dành cho anh không còn đượcnhư xưa nữa... nhưng anh muốn chứng minh cho em thấyrằng... anh sẽ chinh phục đượcNgọc Hoa...mà không dùng đếnnhững thủ đoạn bỉ ổi đó...
- Anh đang nói thật lòng?
- Ừ , anh không muốn sa vào con đường tội ác và đầy lỗi lầm kia nữa. Anh đã làm em mất mát quá nhiều rồi. Băng Băng à... anh... - Thành đặt tay lên vai nó , người nó đangrun , anh cảm nhận được điềuđó.
Anh nhẹ nhàng quay người nólại , nó đang khóc. Từng giọt nước mắt đang lăn dài trên mánó. Thành ôm lấy đứa em gái bé bỏng của mình vào lòng , anh biết chính anh đã tổn thương em gái mình rất nhiều.Anh lấy khăn giấy và lau nước mắt cho nó. Nó nhìn anh, một con mắt vừa đầy hận thù , vừa đầy tình yêu thương :
- Anh hai là đồ ngốc...
- Ừ , anh ngốc.
- Anh hai xấu lắm...
- Ừ , anh biết.
- Anh hai ác lắm...
- Anh hiểu.
- Nhưng... em vẫn không thể giận anh hai được... - nó ôm chầm lấy Thành. Thành cũng ôm lấy nó , vỗ về , an ủi.
Lòng anh bây giờ dường như ấm lại. Cuối cùng thì anh nhận ra được rằng , em gái anh không hề hận thù anh , em gáianh không bao giờ ghét anh , em gái anh không bao giờ bỏ rơi anh. Chỉ cần có niềm tin thì sẵn sàng vượt qua được mọi thứ.Hôm nay đã là thứ bảy, nó không cần phải đi học vào ngày này. Nó vui vì cuối cùng nó cũng được nghỉ xả hơi , đương nhiên niềm vui đóđược góp phần thêm từ sự tha thứ , lòng yêu thương mà nó có được. Bây giờ anh em nó đã không còn phải lánh mặtmỗi khi gặp nhau nữa. Thường thì cuối tuần nó hay đi dạo ra ngoài nhưng lần này, nó quyết định ở nhà với anhhai nó coi như dành một chút thời gian cho anh mình :
- Anh... có xuống ăn sáng không? - nó đứng trước cửa phòng Thành gõ cửa.
- Xuống ngay đây , em xuốngtrước đi ^^ !
Nó không đáp lại , lẳng lặng đixuống. Tính nó từ nhỏ đã thếnày rồi , không ai có thể đổi được hết. Lúc nào cũng im lặng , không nói gì nhiều trừ khi có chuyện quan trọng hay gì đó thì mới mở miệng ra. Thành lon ton chạy vô nhà ăn, ngồi đối diện nó cười tươi :
- Chà , hôm nay em gái nấu ăn cho anh hai à ^^?
- Chứ muốn tự nấu để hư hếtđồ trong nhà sao? - nó nhìn lên và nói.
- Đâu có , anh nấu cũng ngonchứ bộ. Tại em hok ăn thử đấy thui .
- Được rồi , có ăn thì ăn lẹ đi.Ăn xong thì chén ai nấy dọn.
- Hả??? Chứ hem phải em dọn luôn à?
- Muốn dọn hết đống này luôn hay sao mà nói nhiều thế?
- À hem , anh hem muốn dọn hết đống nì đâu. Nhiều lém . -Thành chỉ vô một đống đồ ănđể trên bàn.
Lâu rồi , nó không nấu ăn chongười khác nên chẳng biết sốlượng là bao nhiêu cho đủ. Mớiđầu nó tính nấu theo kiểu mộtngười ăn thôi để không bị thừa thức ăn. Nhưng sau đó nghĩ lại chắc Thành ăn nhiều nên nó nấu thành nhiều món khác nhau. Thế là bây giờ bữa ăn sáng giống như bữa ăn tối vậy. Nó chỉ biết cắm đầu mà ăn chứ không nói gì nữa hết :
- Woa !!! Món nì ngon cực ^^ !!!Em gái bữa nào dạy anh hai đi!!! - Thành nếm thử món mì ý vẫn còn nóng hổi đã được đặtsẵn lên dĩa ăn.
- Chừng nào rảnh thì dạy. - nó vẫn cắm cúi ăn và nói.
- Ừm...mà nè , sao hem gọi anhlà anh hai mà cứ nói trổng không như thế. Hem được đâuà nha.
-.... - nó im lặng không nói gì.
- Haizzz... thôi không sao , thấy gọi hok được thì anh cũng hok trách em đâu ^^.
Nó gật đầu , nhưng nó ngước lên thấy Thành có vẻ hơi buồn và thất vọng một tí. Dù gì cả hai anh em đều làm lành với nhau hết rồi nhưng nó vẫn không thể cất tiếng gọi"anh hai" thêm một lần nữa. Nó ăn xong , dọn dẹp chén dĩa. Đang rửa chén thì nó thấy có ai đó đang ở đằng sau lưng nó , mở cái tủ ly ngay trên chỗ rửa chén. Nó ngước lên thì thấy Thành , nólại ngước xuống. Nó muốn kêu "anh hai" nhưng sao khó quá. Nó cố gắng mở miệng ra nhưng có gì đó chặn họng nó lại. Nó đành im lặng cho tới khiThành về lại chỗ ngồi và uống ly trà mới được pha. Nó quay lại thấy Thành vẫn ngồiim , mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Lúc này nó dùng hết sự can đảm của mình và nói :
- Hả??????????????????? Bàđang nói chơi đấy à? ="= - nóla lên sau khi nghe kế hoạch"hoành tráng" của Ngọc Hoa. Mặt nó hơi đỏ đỏ lên.
- Chứ sao? Tui nói thiệt dzới bà , ông anh trai nào cũng muốn em gái mình như thế hết. Thiệt sự thì tui hem chắc nhưng mà nếu em gái mình mà làm thế thì chắc anh trai cũng dzui . - Ngọc Hoa nháy mắt với nó , mặt nó hơi lo lắng.
- Bà ..... không có anh trai? Sao bà biết được? =.="
- Hahahaha .... dzậy mới nói tui là thiên tài .
- Nhưng ... kì kì sao sao ấy ....- mặt nó đỏ lên thấy rõ.
Ngọc Hoa chợt bật cười làm nógiật mình. Ngọc Hoa biết nó đang ngượng nhưng mà hầu như nó chưa bao giờ ngượng đến như thế này cả. Cô hiểu ,nó là con người không bao giờđể lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Ngay cả việc bày tỏ tình thương , nó còn không biết nữa kia mà. Nên giờ , bắtnó làm thế này , cô cũng không nỡ nào nhưng không làm thì không được :
- Nè , cố gắng lên. Tui bít là bà hem bao giờ làm việc này nhưng mà làm thử 1 lần thui , đâu có chết ai đâu , đúng hemnè?
- Ừm... được rồi... bà cứ về nhà đi... tôi biết tôi phải làm gì... - nó nhìn Ngọc Hoa với sựchắc chắn. Ngọc Hoa cũng cười , đặt tay lên vai nó ý chúc may mắn.
Ngọc Hoa chào tạm biệt Thànhrồi đi. Nó đứng trong phòng khách , nó không biết có nên làm theo lời Ngọc Hoa nói hay không. Nó chưa bao giờ phải biểu hiện cảm xúc của mình như thế. Mặc dù là biểu hiện không mạnh nhưng mà dù nhẹ đến cỡ nào nó cũng cảm thấy ngượng. Thành thấy nó đứng yên từ nãy giờ , anh đi lại nhẹnhàng nói :
- Em sao thế?
- À... không... không sao... - nógiật mình khi thấy Thành đứngkế bên.
- Ừm... em không sao là tốt... tưởng em bị bệnh ^^ - Thành cười hiền nhìn nó.
- Anh... - nó lại bị chặn ngay cổ họng. Nó muốn nói lắm nhưng sao nó nói không được.
- Gì thế? Em muốn nói gì sao?
- Không.... thật sự thì.... - nó cảm thấy gượng gượng. Nó không thể nói ra được. Nó tứcchính bản thân nó sao quá yếu đuối về chuyện này.
- Ừm... thôi em đi nghỉ sớm đi. Đừng thức khuya làm gì. - Thành xoa đầu nó rồi quay đi.
Nó thấy dáng anh đi có vẻ không được như mọi ngày. Có vẻ hơi buồn buồn một chuyệngì đó. Trong lòng nó dân lên một cảm xúc khó tả. Nó liền chạy lại và....
- - Anh hai !!! - nó ôm chầm lấy Thành từ đằng sau , anh ngỡ ngàng.
- Băng Băng ..... em sao thế? Có chuyện gì sao?
- Em ... em ... - nó không nói được lời nào cả , nước mắt nótrào ra từ hai bên .
- Ơ ... sao em khóc dzậy? Ai ăn hiếp em à? - Thành cuống lên , lần trước nó khóc vì có lý do chính đáng , nên anh còn dỗ được. Lần này thì lại tự động , anh luống cuống không biết xử lý thế nào.
- Không... em... khóc vì thấy bản thân mình quá tệ... em không thể gọi anh bằng 1 tiếng "anh hai"... em quá yếu đuối và ngại... nên... em... - vừa nói nó vừa khóc , nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn.
- Hì... thì ra là như thế... - Thành nhẹ nhàng ôm nó vào và vuốt mái tóc mượt mà của nó.
- Anh... anh hai không ghét emchứ? - nó hỏi Thành với giọng rất nhỏ nhưng anh cũngnghe được.
- Sao anh hai có thể ghét chính em gái của mình được kia chứ? Trong khi ... em là đứa em gái duy nhất của anh hai mà ... anh hai không trách em vì em không chịu kêu "anhhai" đâu , anh hai chỉ thấy tộilỗi vì chính anh hai làm cho embị như thế. Em không có lỗi đâu Băng Băng à ... - Thành giải thích một cách chậm rãi nhưng đủ làm nó thấy rằng điều mà Ngọc Hoa vừa nói vớinó đang có tác dụng ở đây.
- Anh hai ... em không ghét anh hai ... em ... em thương anh hai lắm ... - nói xong , nó dúi đầu vào người Thành để anh không nhìn thấy cái mặt"cà chua" của nó. Thành cười nhẹ và ôm nó vô chặt hơn.
- Ừ ... anh hai cũng thương em... thương em nhất nhà luôn đấy ^^
- Xạo quá ... anh hai thương Ngọc Hoa hơn ... - nó nhìn lên, cũng với khuôn mặt lạnh lùng nhưng giọng nói của nó có pha chút sự tinh nghịch và trêu ghẹo trong đó , khiến cho Thành cảm thấy ngại và anh chỉ biết cười trừ.
- Đâu có ... em nói kì quá
- Đúng rồi còn gì , em lên phòng ngủ đây ... mệt rồi ... - nói xong , nó không ôm Thànhnữa , và định đi lên cầu thang để về phòng thì Thành lại hỏi.
- À khoan đã Băng Băng , cái cậu Thiên gì đó là gì của em thế?
- Hả? Cái gì "của em"? Không phải , cậu ta chỉ là học sinh mới của trường em nên nhờ em giúp đỡ này nọ thôi , chứ không phải như anh hai nghĩ đâu. - nó hơi lúng túng khi trảlời câu hỏi này của Thành. Lầnđầu tiên , anh thấy nó có biểuhiện lạ như thế , anh hơi cườimỉm rồi nói.
- Anh chỉ là hỏi thế thôi , mà em giải thích chi cho dài dòng ^^. - lúc này nó mới biết mình đã bị hố. Nó bực mình thầm trong bụng , quay lưng đi một mạch nhưng cũng không quên chúc anh hai nó ngủ ngon.
Thành nhìn dáng đi của nó khilên cầu thang làm anh cảm thấy tức cười nhưng anh không dám cười lớn vì sợ sẽ bị đóng băng bởi con mắt "sắtđá" của nó. Anh ngồi xuống ghế soà và nhìn ra ngoài cửa sổ , anh mỉm cười nhẹ , không ai biết rằng hiện giờ trong cái đầu óc nhỏ bé kia đang suy nghĩ đến chuyện gì:Thời gian bỗng trôi qua nhanh , trước ngày giáng sinhmột tuần , trường của nó bắt đầu xầm xì về buổi dạ hội sắp được tổ chức ngay tại trong sân trường này. Nó không thích những nơi ồn ào và đông người nên coi như nóchưa nghe thấy gì hết. Nhưng, Ngọc Hoa lại suy nghĩ ngược với nó , cô muốn nó tham gia vì đây là một ngày đặc biệt để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng được sắc đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" của nó :
- Sao bà không đi? Vui lém mà.
- Vui thì bà đi một mình đi , tôithích ở nhà hơn. - nó vẫn dán mắt vào cuốn sách tiểu thuyết của một ông hay bà tácgiả nổi tiếng nào đó.
- Lỡ anh hai bà đi thì sao? - Ngọc Hoa đang dùng "đòn tâm lý" với nó , nhưng nó vẫn chưa xi nhê gì.
- Có bà đi thì ổng đi thôi , cầngì đến tôi đâu.
- Nè nè , nói thế là ý dzì? - Ngọc Hoa hơi đỏ mặt lên.
- Ý gì là sao? Tôi nói thế thôi, đâu cần phải phản ứng mạnhthế. - nó gấp cuốn sách lại , quay qua nhìn Ngọc Hoa.
- Bà... - Ngọc Hoa biết mình đãbị hố nên đành im lặng không nói gì.
- Nói chung , bà rủ ai thì rủ , tôi không đi đâu.
- Chùi , vậy... lỡ có bạn Thiên dzì đó đi thì seo nèo? - mắt Ngọc Hoa chớp chớp nhìn nó.
- Thì ... kệ hắn chứ sao. Hỏi gìlạ. - nó không nhìn Ngọc Hoa nhưng vẫn trả lời. Mặc dù ngoài miệng nó nói thế nhưng sao trong đầu nó lại nghĩ tráingược với hành động của mình.
- Chắc không? Dù gì con người ta cũng là học sinh mới, nên thấy cái gì mới lạ thế nào cũng tham gia cho mà xem.
- Mệt bà quá , tôi đi ra ngoài mua nước đây. - nói xong , nóđứng dậy đi một mạch ra khỏi lớp.
Ngọc Hoa ngạc nhiên nhìn phản ứng của nó nhưng sau đó , dường như chợt hiểu ra được điều gì , cô mỉm cười nhẹ nhàng. Nó hậm hực đi đếnchỗ máy ******** tự động. Nó không bực vì Ngọc Hoa lại hỏi nó như thế , nó chỉ bực vìnó không hiểu nó đang nghĩ gì. Đang định đút đồng tiền vào thì nó nghe tiếng kêu tên nó từ đằng sau :
- Băng Băng ^^. - thì ra là Hoàng Vũ , cũng một tuần rồi nó không có gặp tên này nhưng nó chả thèm nhớ tên này nữa.
- Có gì không? - nó vẫn tiếp tục đút đồng tiền vô và chọn cho mình một lon cafe sữa.
- Tuần sau là có buổi dạ hội ,vậy có ai mời Băng Băng làm bạn nhảy chưa?
- Chưa mà tôi cũng không có hứng đi. - nó mở lon cafe ra uống.
- Sao thế? Buổi dạ hội đó dzui lém đấy !
- Tôi không thích ồn ào. Thế thôi , tôi về lớp. - nó định đi thì Hoàng Vũ chặn nó lại. Nó biết Hoàng Vũ đang định nói gì tiếp theo sau đó.
- Mình có chuyện muốn nói với Băng Băng. - mặt Hoàng Vũ hơi nghiêm lại. Nó biết chuyện gì sắp xảy ra với nó.
- Nói đi.
- Mình ...............................
Mình..................... - Hoàng Vũ cứấp a ấp úng , nó cực kỳ ghét những người kêu là có chuyệnnói nhưng sau đó lại không nói ra được.
- Cậu nói lẹ đi , tôi đâu có rảnh mà ngồi đây nghe cậu cứcà lăm như thế kia chứ.
- Mình.... mình muốn mời Băng Băng làm... - Hoàng Vũ chưa kịp nói gì thì từ đằng sau , cũng có tiếng người kêu tên của nó. Cả hai đều quay lại , thì ra là hắn , Thiên.
- Băng Băng , mình có chuyện quan trọng muốn nói...
- Nè ! Tôi đang nói chuyện với Băng Băng ! Ai cho cậu xíavô chứ? - Hoàng Vũ quay quanhìn hắn với vẻ bực tức.
- Cậu nãy giờ đứng đó cứ nói lời không ra lời , chữ không ra chữ , Băng Băng không thích như thế đâu. - nó ngạc nhiên vì câu nói này của hắn ,hắn có thể nhận ra được tính tình của nó như thế nào , trong khi ngay cả anh hai nó còn không biết những điều thiết yếu này.
- Gì chứ? Cậu có thấy cậu vô duyên không? Chuyện tôi không cần cậu xía vô !
- HAI NGƯỜI THÔI ĐI !!! - cả hắn lẫn Hoàng Vũ đều hết hồn. Nó chịu đựng không nổi nữa nên quát vào hai tên này.- Có chuyện gì thì nói cho nhanh , tôi không thích cứ lằn nhằn mãi ở đây đâu.
- Mình muốn mời Băng Băng làm bạn nhảy của mình vào đêm lễ hội NOEL ! - cả hai tên cùng đồng thanh. Nó đã bị đơ.
- Mình thích Băng Băng , nếu Băng Băng đồng ý đi với mình thì đó là câu trả lời của cậu đối với mình ! - Hoàng Vũ chen nhanh vào. Lần này thì hắn im lặng , hắn không nói gì cả. Nó nhìn Hoàng Vũ.
- Cậu nói cái gì thế?
- Mình nói mình thích Băng Băng , thích ngay từ lần đầu mình gặp Băng Băng rồi.Mình không thể để mất cậu được. -Hoàng Vũ vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt nó. Nó rất bất ngờ về chuyện này , bỗng chốc nó lại quay qua nhìn hắn.Hắn vẫn im lặng.
- Mình nói xong rồi , mình về lớp. - Hoàng Vũ quay lưng cấtbước đi. Khi đi ngang qua hắn, cậu cười với nụ cười đắc thắng. Hắn vẫn im.
- Hừm... chuyện gì vậy nè trời? Hoàng Vũ thích mình? Điên quá... - nó nhìn qua hắn ,hắn đang cúi đầu xuống đất ,không biết đang nhìn hay suy nghĩ cái gì đó. - Còn cậu? Không phải cậu cũng có chuyện nói sao?
- Nếu mình nói ra , sẽ làm cậukhó xử. Mình ... - hắn vẫn không nhìn thắng nó. Nó tò mòmuốn biết hắn sẽ nói gì với nó.
- Nói gì thì nói luôn đi , tôi không thích để cơn tò mò của mình nổi lên đâu.
- Mình ... cũng thích Băng Băng ... mình cũng thích Băng Băng ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng , mình không hy vọng gì nhiều về chuyện Băng Băng có thích làm bạn gái mình hay không ... cái chính là ... mình muốn làm BăngBăng cảm thấy hạnh phúc ... mình muốn nhìn thấy nụ cười nở trên môi của Băng Băng ... - hắn vừa nói , vừa nhìn nó với con mắt đượm buồn. Nó không còn biết nói gì hơn nữacả. - Mình chỉ nói nhiêu đó thôi , còn lại , Băng Băng quyết định , dù Băng Băng có chọn ai đi nữa , thì mình hoàn toàn tôn trọng quyết định củaBăng Băng.
Hắn quay đi , để lại nó đang đứng đơ ở chỗ ghế đá. Nó ngồi phịch xuống. Nó chưa kịp bàng hoàng lại. Những gì nó vừa nghe có phải là mơ không ? Hay là nó chưa tỉnh ngủ ? Nó đặt tay lên tim nó , nó cảm thấy đau , đau lắm nhưng nó không biết nó đau vì chuyện gì. Nó ngồi yên đó ,ngước mặt lên trời :
ối hôm đó , ngồi ăn cơm với Thành mà đầu nó cứ nghĩ đâu đâu. Mắt nó cứ dán vô tô cơm nhưng thật sự nó chưa**ng đến một hột cơm nào. Thành thấy được phản ứng lạnày , anh bỏ đũa xuống và kêu tên nó nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ làm nó giật mình :
- Băng Băng ... em bị sao thế? Cơm không ngon hay sao ?
- Không ... không có gì đâu ... - nó vội cầm đũa lên và ăn , nhưng nó cứ ăn từ từ. Thành biết chuyện gì đã xảy ra với nó , anh cười khì.
- Có phải Thiên với Hoàng Vũđi tỏ tình với em không ? ^^
- Er ........................ - nó đang định gắp miếng thịt thì bị khựng lại bởi câu hỏi thẳng thừng của Thành. - Sao ... sao... anh hai ...
- Hi hi , sao anh lại biết chứ gì? Nhìn phản ứng của hai tên này dành cho em là anh biết thôi , với lại , gần đến buổi dạ hội NOEL rồi , đây cũng là một dịp đặc biệt để "tỉnh tò" với người mình thích chứ.
- Em ... nhưng ... - mặt nó hơi đỏ lên , Thành biết , nó đang rất khó xử chuyện này , một phần cũng vì ký ức ba năm trước làm nó hoảng sợ.
- Em vẫn còn ... bị ám ảnh chuyện ba năm trước ... nên em mới khó xử như thế ... chuyện này là tuỳ vào trái timem đấy em gái à ...
- Anh hai ... em thật sự không biết ... - nó cúi đầu xuống.
- Hì ... không sao đâu ... em cứtừ từ suy nghĩ rồi đưa ra quyết định ... - Thành cười nhẹ nhàng khiến nó cũng yên tâm được phần nào.
Một ngày trôi qua ... Hai ngày trôi qua ... Ba ngày trôi qua ... Còn bốn ngày nữa là đến vũ hội NOEL rồi , thế mà nó vẫn chưa tìm ra được câu trả lời. Nó ngồi trâm ngâm trong lớp suy nghĩ , Ngọc Hoa cũng nhìn thấy được điều đó ở con mắt của nó. Cô ngồi đối diện với nó :
- Bà đừng có như thế này chứ, không giống bà mọi hôm chútnào.
- Tôi mọi hôm ra sao ? - NgọcHoa ngạc nhiên , cô không ngờ nó lại không hề để ý hay nhớ tới "con người lạnh lùng băng giá" của nó trước đây nữa. Ngọc Hoa lắc đầu.
- Thường mấy dzụ tình cảm này , bà giải quyết nhanh gọnlẹ lắm mà. Từ chối là xong thôi, đúng không ?
- Từ chối à ? Nhưng ... - con mắt của nó đã buồn nay còn buồn hơn. Ngọc Hoa nhận ra được sự khác biệt của nó , cô chỉ khẽ cười rồi đặt tay lên vai nó.
- Nè , dù cho bà có quyết định thế nào đi nữa thì tui vẫn sẽ tôn trọng ý kiến đó. Vìchuyện này phụ thuộc vào lý trí con tim của bà. Tui chỉ có thể giúp bà nhận thức ra được thui. ^^
- Cảm ơn bà nhiều ... - đó là lý do tại sao nó lại thân với Ngọc Hoa đến như thế , chỉ có Ngọc Hoa là hiểu nó nhất.
Bỗng nhiên , bên ngoài có những tiếng xầm xì xuýt xoacủa bọn con gái lớp nó và củanhững đứa lớp bên cạnh. Nó và Ngọc Hoa không biết chuyện gì nhưng cũng đi ra coi. Thì ra đó là một thằng contrai mới chuyển tới lớp 12D , đẹp trai không kém gì hắn , Hoàng Vũ và cả anh hai nó. Người con trai đó đang đi gầnđến phía của nó và Ngọc Hoa, nó chợt nhận ra người đó là.......................
Nó không thể tin vô mắt nó nữa , người đang đi giữa đámcon gái lóc chóc kia cũng chính là người đã hại con mắt bên phải của nó ra như thế này. Tên đầy đủ của người đólà Lương Nhã Hùng , nó thường gọi là Hùng. Nó đứng đơ người ở đó , Ngọc Hoa nhìn thấy liền kéo kéo nó sang một bên :
- Này , bà sao thế ? Tên đó là ai dzậy ? Bà biết hắn à ?
Nó không trả lời , chỉ im lặng nhìn hướng người đó đi ngangqua. Lòng hận thù của nó bấy lâu nay đã nguôi giờ lại dâng lên. Nó muốn đánh thẳng vào mặt tên đó , nhưng nó không đủ sức lực. Nó cảm thấy cay cay ở khoé mắt , nó muốn khóc. Nó thật sự đang muốn khóc nhưng nó ... lại không dám khóc ở nơi đông người thế này. Ngọc Hoa phát hiện được điều này , cô vội kéo nóvô WOMEN RESTROOM :
- Này , bà ... đang khóc đấy à?
Thành và hắn đều nhận ra đólà Hương , lớp phó học tập trong lớp 12D của mình. Dù gì ,cô cũng là bí thư chi đoàn trong trường nên mấy việc kỷluật cô rất nghiêm khắc. Tên Hùng này mà gặp Hương thì chỉ có chết thôi , vì cô là tay karatedo , taekwondo đai đen hết rồi :
- Này , cậu là học sinh mới vào mà sao lại đi đánh nhau thế kia hả ? Không biết luật lệtrong trường à ?
- Xin lỗi , nhưng mà sao nhiều người xía vô chuyện của tôi thế ? Tôi không thích ai xía vô chuyện riêng của mình đâu. - Hùng nói lại nhưngvẫn không quay mặt về phía Hương.
- Gì chứ ? Phá luật lệ trong trường là một điều đáng bị khiển trách đấy ! Cậu mau theo tôi về phòng sám hối đi !- Hương đi lại , đặt tay lên vaiHùng. Hùng hất ra và quay lại.
- Này ! Cô ... - cả hai không thể nào tin vào mắt mình nữa.Thành , nó và hắn đều ngạc nhiên trước phản ứng của hai người này.
- Sao ... sao "bà chị" lại ... - Hùng nói lắp bắp không nên lời.
- Cậu ở đâu ra thế này ? Vô đây làm náo loạn trường chị à? - Hương chỉ vô mặt Hùng nói với giọng nghiêm nghị.
- Khoan ... cho hỏi ... hai ngườilà gì của nhau vậy ? - Thành tò mò.
- Thằng quỷ này là em họ tui ,tui nhớ không lầm là nó đã theo cha nó công tác ở Đức rồi mà. Sao tự nhiên quay về đây ?
- Tui có chuyện của tui nên mới quay về ! "Bà chị" đừng có hỏi nhiều !
- Dzậy thì cứ theo chị lên phòng sám hối đi hén ! - nói xong , không đợi Hùng trả lời như thế nào , Hương kéo đi một cách bạo lực. Tên này chỉ có sợ "chị họ" của hắn thôi ,**ng đến là chỉ có chết với Hương.
- Chị ... em họ à ? Sao mình không biết nhỉ ? - nó nói thầm trong miệng vì ba năm trước , có vài lần nó đến nhà Hùng chơi nhưng không bao giờ thấy Hương xuất hiện cả.
- Chà ... chị em nhà này ... ai cũng dữ ^^ - Thành nói giọngđùa đùa. - À mà thôi , để tôi đưa cậu vô phòng y tế.
- Anh hai cứ về lớp đi , để emđược rồi. - nó nhẹ nhàng đỡ hắn đứng dậy.
- Sao được ? Dù gì anh cũng học lớp chung với Thiên ...
- Không sao đâu , tại em , cậuấy mới bị như thế này ... em sẽ tự Hắn nhìn thấy được điều đó , nhẹ nhàng đặt tay lên chỗ con mắt bên phải của nó. Nó giật mình :
- Cậu ... cậu làm gì vậy ?
- Mình ... mình không thể giúp Băng Băng chữa vết thương này ... vết thương ở bên ngoài thể xác ...
- Cái này thì chữa làm gì , để nó nằm yên thế là được rồi ... tôi cũng không cần chữa vết thương này đâu ... - nó gạt tay của hắn ra , chợt hắn nắmlấy tay nó. Nó ngạc nhiên nhìn.
- Cho mình xem vết thương ởcon mắt đó được không ?
- Xem làm gì ?
- Mình muốn ...
- Hừm ... được rồi ... - nó rút tay ra khỏi tay hắn. Nó từ từ gỡ miếng băng ở con mắt bên phải ra......................
- Vết sẹo dài từ lông mày chođến má khiến hắn không thể nào không sửng sốt và ngạc nhiên. Hắn run run tay đưa lênđặt lên vết sẹo đó. Nó thấy hơi nhức nhưng cố tỏ ra là mình không sao cả :
- Băng Băng ... chắc Băng Băng đau lắm ...
- Lâu rồi , nên tôi thấy khôngsao nữa cả. - nó nhìn xuống giường.
- Nhưng ... vẫn còn chút gì đónhức nhức đúng không ?
- Ừ ... thì có ... nhưng quen rồi...
- Băng Băng đừng nói như thế, nếu thấy nhức thì cứ nói ra ,chứ đừng giả vờ. Không tốt đâu.
- Hời ...
- Băng Băng ... mình ... mình có thể làm dịu bớt vết thương này cho Băng Băng được không ?
- Làm dịu bớt ? Bằng cách nào?
- Cách này này ... - hắn kéo nó xuống và hôn nhẹ lên mắt nó. Nó đơ............Nó không nói gì cả , nó chỉ biết khóc và khóc. Nước mắt từ hai bên trào ra , nó cảm thấy đau hơnbao giờ hết. Ngọc Hoa không biết chuyện gì đã xảy ra , cô chỉ biết lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho nó. Nước mắt nónhiều quá , mới đây nguyên bịch khăn giấy còn mới tinh mà đã hết rồi. Ngọc Hoa lúc này bắt đầu thấy rồi lên , cô quyết định đi tìm Thành. Cô để nó ở sân sau vì chỗ này không có ai qua lại nhiều , sau đó cô chạy thật nhanh. Cuối cùng thấy , Thành đang đứng chỗ ******** tự động. Ngọc Hoa chạy lên , nắmlấy tay áo của Thành , vừa thở vừa nói :
- Hộc ... Thành ... có ... hộc ...
- Chuyện gì vậy Ngọc Hoa ? Cứ từ từ mà nói , không cần gấp thế đâu. - Thành để Ngọc Hoa ngồi xuống ghế.
- Băng Băng ... đang khóc ...
- Cái gì ??? Nó đang ở đâu??? - Thành bắt đầu lo lắng , anh giục Ngọc Hoa.
- Sân sau đó ...
- Ừ ! Cảm ơn Ngọc Hoa ! Cậu cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi ! Chuyện Băng Băng để mình được rồi ! - nói xong , Thành chạy đi.
Anh cảm thấy bất ổn trong người , một điều gì đó không hay sắp xảy ra chăng ? Thành cố chạy thật nhanh ra sân sau. Anh chợt khựng lại và núp sau một lùm cây gần đó. Thành không thể tin nổi vào mắt mình nữa , những gì đang xảy ra trước mặt anh là thực hay mơ ?
Hùng đang đứng ngay trước mặt nó , Thành nhận ra tên đó. Đó chính là "đại ca" của Thành ba năm trước , người mà đã dụ Thành phản bội em gái anh , người mà đã làm cho em gái anh đau khổ suốt ba năm trời và mất hết đi niềm tin , hy vọng vào chuyện tình cảm. Thành chưa dám bước ravì anh biết hai người này đang cần trò chuyện với nhau:
- Sao ... cô lại ở đây ? - Hùng ngạc nhiên nhìn nó , vẫn đôi mắt lạnh lùng đó nhưng pha chút sự hận thù , nó nhìn thẳng vào Hùng.
- Anh hỏi làm gì. Đâu phải chuyện của anh. - đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong cộng thêmsự băng giá bên trong đó làm Hùng có chút hoảng sợ. Nhưngchợt hiểu ra được điều gì , Hùng cố gắng nói với nó.
- Cô ... vẫn còn nhớ chuyện ba năm trước ?
- Thì đã sao ? Chuyện đó cũng không liên quan gì đến anh. - nó định quay đi thì bị Hùng nắm lấy. Nó giật mình , ráng kéo tay ra nhưng không được. - Anh làm gì thế ? Bỏ tôira !
- Thật sự ... trong suốt ba năm qua ... cô có biết ... tôi đã tự dằn vặt mình như thế không ??? - Hùng la lên , nó ngạc nhiên nhìn Hùng. - Tôi không hề phản bội cô , tôi không muốn nhưng ... cha mẹ tôi bắt buộc , không cho tôi quen cô , không cho tôi yêu cô. Cô bảo tôi phải làm sao đây ???
- Anh đừng nói dối , tôi khôngtin vào anh nữa đâu. Từ lâu , trong tôi không còn hình bóng của anh nữa. Anh làm ơn đừngníu kéo chi cho thêm mệt.
- Không đâu ... tôi ... tôi thật sự rất yêu mến Băng Băng ... cho tôi một cơ hội được không? Tôi biết ... tôi đã làm một chuyện Băng Băng không tha thứ được ... tôi ...
- Anh im lặng đi !!! Tôi không muốn nghe anh nói nữa !!! Bỏ tay tôi ra !!! - nó cố gắng hất tay Hùng ra nhưng Hùng mạnhhơn nó , nó không thể hất ra được. Hùng cố gắng kéo nó gần hơn thì nó lại đẩy ra. Hai người cứ giằng co như thế thì có bàn tay đặt lên vai Hùng.
- Bỏ Băng Băng ra , cậu đang làm cô ấy đau đấy.
- Ai thế ? - cả nó lẫn Hùng quay lại. Là Thiên , ba ngày nay nó đã không gặp hắn. Thật may mắn là hắn đã có mặt ở đây , nó nghĩ thầm.
- Cậu là ai ? Đừng có xía vô chuyện của chúng tôi. - Hùng cố xua đuổi hắn , nhưng hắn dùng tay mình hất tay Hùng ratay nó. Hắn đẩy nó ra phía sau. Nó dường như đã cảm thấy an toàn hơn.
- Tôi nói một lần nữa , cậu không được **ng đến Băng Băng. Cậu muốn **ng đến cô ấy thì phải bước qua xác tôi.
- Này ! Cậu là ai mà xấc láo thế hả ? Chuyện của người khác đừng xía vô như thế !!! - Hùng đưa tay lên đánh hắn ,hắn đỡ.
Hắn chỉ đỡ chứ không đánh lại. Nó cảm thấy xót trong lòng mỗi khi hắn bị một cú đánh ngay má hay ngay tay. Nhưng hắn vẫn không đánh lại. Thành dường như không thể ngồi nhìn được nữa , anh chạy ra đẩy Hùng ra xa. Hùngbị đẩy bất ngờ nên té xuống:
- THÔI ĐI !!! ĐỪNG CÓ ĐÁNH NGƯỜI VÔ CỚ NHƯ THẾ HÙNG!!! - Hùng nhận ra Thành. Tên đó cười nhếch mép.
- Thì ra là cậu sao Thành ... lâu rồi không gặp ... vẫn khoẻchứ ?
- Hùng ! Tôi cảnh cáo cậu đừng bao giờ **ng đến em gái tôi hay Thiên ! Không thì đừng trách tôi ! - Thành đứngtrước Thiên và nó , dang hai tay ra bảo vệ.
- Cái gì ? Thì ra là hai anh em nhà này huề với nhau rồi à ? Dzậy là kế hoạch của ta bể rồi sao ? - Hùng cười nham hiểm.
- Hừ ...... cậu ... - Thành biết Hùng đang nói về chuyện gì. Nó dường như cũng hiểu được phần nào.
- Vậy thôi để tôi xử cậu luôn Thành à ... - Hùng bay tời định quýnh Thành thì nghe tiếng ai đó la đằng sau.
- Này !!! Không được đánh nhau trong trường !!! - một giọng nó la lên từ đằng sau. Cả nó , Thiên , Hùng và Thành quay lại ...............